CHATTHUGIAN.MOBIE.IN
kính chào qúy khách

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Tử Vi   Truyện Tranh  
Facebook  Xổ Số  Dịch  Tải Game  Báo  Tiền Ảo Bitcoin 

 TỔNG TÀI ĐƯA CỤC CƯNG CHO TÔI


Phan_16

Chương 98 :

Cầm máy tính trong tay , Tiểu Trạch ngồi trên giường -" Jack , mọi việc sao rồi?"

"Một câu của chú em , Anh Hoàng sốt ruột gần chết , anh ta phái Kim Sa đi rồi , mặt khác nếu chú em cần , có thể tuỳ lúc điều động người ở thành phố A" -Jack một thân áo trắng , ngồi trên ghế xoay tròn , cả người thoạt nhìn rất thoải mái ..

Tiểu Trạch nở nụ cười -" Kim Sa đến đây?"

"Kim Sa hiện tại chính là người mà Anh Hoàng coi trọng nhất , cô ấy có thể giúp chú em , chú em cũng nên biết Anh Hoàng coi trọng mình như thế nào chứ?" Jack ở bên kia , thong thả từ từ nói.

"Được , thay em cám ơn Anh Hoàng."

"Anh ta nói , không cần phải cám ơn , anh ta chờ chú em trở về tiếp anh ta"- Jack nói

"Anh nói cho Anh Hoàng , về sau em sẽ chiếu cố anh ta , còn chuyện kế thừa Ngục Môn sẽ bàn sau" -Tiểu Trạch cười hắc hắc

Lúc này , chuông cửa vang lên , Tiểu Trạch nhíu mày , Jack nhìn đồng hồ -" Nếu như không đoán sai thì Kim Sa đã đến rồi."

Tiểu Trạch không hoài nghi , gật đầu- " Hôm nào tán gẫu tiếp , em ra ngoài xem đã" -Nói xong , liền đóng máy tính lại.

Nghe được chuông cửa vang lên , Ngôn Dục đi ra mở cửa , nhìn thấy một người phụ nữ mặc quần áo đen đứng trước cửa , thoạt nhìn tuổi không lớn nhưng cả người tản ra một cỗ sát khí.

"Cô à...cô......"

"Tôi tìm Tiểu Trạch" -Kim Sa lạnh lùng nói.

Ngôn Dục định nói cái gì , Kim Sa đã tự bước vào , nhìn thấy bộ dạng lãnh đạm của cô , Ngôn Dục tiếp tục định nói gì thì Tiểu Trạch trong phòng đi ra , nhìn thấy Kim Sa , trên mặt Tiểu Trạch lộ ra nụ cười ấm áp - " Kim Sa , chị đã đến rồ.i"

Nhìn thấy Tiểu Trạch , mặt Kim Sa không chút thay đổi -" Chúng ta vào phòng nói chuyện."

Sau đó cũng không để ý đến Ngôn Dục liền trực tiếp vào trong phòng .. Ngôn Dục không khỏi nổi giận . Đây là cái tình huống gì? Như thế nào mà một người phụ nữ tự tiện vào đây? Nơi này là nhà anh ta mà?

Tuy rằng có tức giận , nhưng thắc mắc Kim Sa rốt cuộc là ai? Cô ta như thế nào tìm được đến đây? Nghĩ đến đây , Ngôn Dục nhanh chóng chạy lên lầu , đứng ở cửa nghe lén.

"Đây là Anh Hoàng nhờ chị mang cho em"- Kim Sa đem một cái vòng cổ đặt lên bàn , một cái hình tảng đá ..

Nhìn thấy , Tiểu Trạch cầm xem xem -" đây là cái gì?"

"Không biết ......nhưng Anh Hoàng nói......."- Kim Sa vừa định muốn nói , bỗng nhiên cái lổ tai giật giật , mắt quét về phía cửa.

Tiểu Trạch cũng linh động , nhìn theo ánh mắt Kim Sa về phía cửa .. Vừa mở cửa ra , nguyên thân thể Ngôn Dục thiếu chút nữa té nhào trên mặt đất , may mắn anh ta luyện qua nên bật người thu hồi , bàn tay sáp sáp , làm bộ như không có việc gì.

"Ngôn Dục , có chuyện gì sao?"- Tiểu Trạch cười cười hỏi , một bên Kim Sa đứng , sắc mặt lạnh lẽo.

Ngôn Dục nhức đầu -" Hả? Không có việc gì , chỉ là đi ngang qua , đi ngang qua thôi............"

"À ….à… chỉ là đi ngang qua" -Tiểu Trạch gật gật đầu.

"Đúng rồi , giới thiệu với chú , đây là Kim Sa , bạn tốt của cháu" -Tiểu Trạch nói.

Ngôn Dục nở nụ cười mê người với Kim Sa -" Người cũng như tên."

Nhưng điều đáng nói là Kim Sa không hề để ý tới ...

"Chú ấy là Ngôn Dục , là bạn của ba em" -Tiểu Trạch giới thiệu.

Kim Sa chỉ hướng đến gật gật đầu , xoay người đi vào.

Ngôn Dục sửng sốt , lần đầu tiên mị lực của anh ta bị người khác xem nhẹ , thật là đả kích ...

"Cô gái còn trẻ thế giả bộ lạnh lùng cái gì a" - Một bên xuống lầu , Ngôn Dục lẩm bẩm nói.

Lúc này , cửa mở ra , Trình Mộ Thanh đã trở về.

"Cô về rồi?" -Ngôn Dục theo bản năng chào hỏi

Nhưng Trình Mộ Thanh không nói gì , thậm chí giày cũng không thay , cả người như cái xác không hồn đi vào trong phòng ngủ.

Cho đến khi -" Này , cô làm sao vậy?" - Ngôn Dục qươ quơ tay trước mặt Trình Mộ Thanh ... Lúc này , cô mới phản ứng xoay người lại nhìn anh ta , sắc mặt có chút tái nhợt - " Có chuyện gì không?"

"Cô bị sao vậy? Sao mặt tái mét vậy? Bệnh sao?" Nói xong , vừa định vươn tay sờ sờ cái trán của Trình Mộ Thanh thì bị cô phũ phàng hấc ra.

"Tôi không sao , chỉ là quá mệt , tôi trở về phòng ngủ đây" - nói xong , liền đi đến phòng ngủ của mình.

Lúc này , cửa mở ra , Tiểu Trạch cùng Kim Sa bước ra , nhìn thấy Trình Mộ Thanh -" Mẹ , con giới thiệu với mẹ một chút...... đây là......"

Nhưng chính là Trình Mộ Thanh cũng không quay đầu lại , trực tiếp về phòng.

Tiểu Trạch nhìn về phía Ngôn Dục -" Mẹ cháu bị sao vậy?"

"Không biết , lúc về đã quái như vậy" -Ngôn Dục không biết phải nói sao

Kim Sa cũng không để ý , đến ngồi lên sofa.

"Ba” một tiếng phát ra từ phòng Trình Mộ Thanh , nghe có vẻ như là tiếng đồ đạc bị vỡ.

Cùng lúc , Tiểu Trạch , Ngôn Dục và Kim Sa vọt vào trong .. nhưng ngoại trừ cái cốc bị vỡ trên mặt đất thì cũng không có gì , mà Trình Mộ Thanh lại nằm trên giường đang ngủ say ..

Kim Sa nhìn xung quanh , đi qua kiểm tra , cửa sổ đều khoá rất chặt , không có dấu vết của ai vào ..

Ngôn Dục lo lắng , đi qua nhìn Trình Mộ Thanh -" Cô ấy còn có thể ngủ?"

Một loại cảm giác không tốt trong lòng , do dự một chút , Tiểu Trạch vẫn là kêu Trình Mộ Thanh -" Mẹ mẹ....mau tỉnh lại...tỉnh......"

Ngay từ đầu , Trình Mộ Thanh đang còn mê mang trong một không gian u ám , chính là lúc Tiểu Trạch đến sát bên người cô , thì cô lại chạy nhanh về phía một chút ánh sang.

Chậm rãi mở mắt -" Mẹ ... mẹ mệt lắm sao? Ngủ thật say" -Tiểu Trạch lo lắng nói.

"Tiểu Trạch?" Nhìn thấy người trước mặt , cô nhăn mặt , nhíu mày " Con sao lại ở trong này?"

"Vừa rồi không phải là mẹ làm vỡ một cái cốc sao? Con nghe được nên vào đây , mẹ .. mẹ thế nào? Mẹ không sao chứ?"

"Không sao , chỉ là đêm qua mất ngủ , hiện tại có chút mệt , không muốn làm gì , muốn tiếp tục ngủ" -Trình Mộ Thanh thoạt nhìn cả người vô lực.

"Không có gì là tốt rồi , mẹ tiếp tục ngủ đi , chờ đến giờ cơm con sẽ gọi" -Tiểu Trạch săn sóc nói.

"Ừ" .Trình Mộ Thanh gật gật đầu

Tiểu Trạch vừa đứng dậy , Trình Mộ Thanh đã nhắm chặt mắt , mê mang rơi vào giấc ngủ.

Chương 99

Ban đêm lúc tất cả mọi người đã đi ngủ thì Trình Mộ Thanh đột nhiên mở to mắt , ánh mắt không có một tia tiêu cự , đứng dậy giống như hồn ma chậm rãi đi ra ngoài ..

**

Ngày hôm sau , là lễ đính hôn của Hách Liên Tuyệt và Chu Lâm Na , Hách Liên Tuyệt đang thay quần áo , bỗng nhận được điện thoại của Ngôn Dục , nói không thấy Trình Mộ Thanh đâu.

Nghe xong , xoay người rồi đi ra ngoài .. Vừa vặn , Chu Lâm Na đi tới , mới vừa đổi lễ phục , muốn đi tìm Hách Liên Tuyệt thì nhìn thấy anh từ trong phòng vọt ra.

"Tuyệt , anh đi đâu vậy?" Chu Lâm Na hô.

Hách Liên Tuyệt cũng không quay đầu lại , lái xe trực tiếp đi.

Xe Ferrari màu hồng của Ngôn Dục đậu đối diện với xe của Hách Liên Tuyệt , Ngôn Dục từ trên xe đi xuống sau đó trực tiếp lên xe của Hách Liên Tuyệt.

"Anh xem..." -Ngôn Dục trực tiếp mở máy tính cho Hách Liên Tuyệt xem - " Đây là camera quay lại được vào nửa đêm hôm qua , bộ dạng của cô ấy rất quỷ dị , kì lạ , như là cái xác không hồn , tôi đã tìm tất cả mọi nơi nhưng cũng không có thấy cô ấy".

Hách Liên Tuyệt nhìn lên máy tính , Trình Mộ Thanh thật sự như cái xác không hồn , gương mặt không có chút gì thay đổi. Nhíu mày , lấy di động bấm một dãy số -" Hàn Dã , kêu người giúp tôi điều tra vị trí hiện tại của Trình Mộ Thanh."

Hàn Dã đang ở trong công ty họp , nghe được điện thoại của ông chủ , lập tức bỏ hết mọi chuyện đi tìm kím vị trí của Trình Mộ Thanh.

Bởi vì lúc trước Ngôn Dục có tặng cô một cái vòng , ở bên trong có con chip , mà Hàn Dã là cao thủ về máy tính nên sẽ nhanh chóng tìm được vị trí hiện tại của Trình Mộ Thanh.

Ngôn Dục cùng Hách Liên Tuyệt ngồi trong xe đợi tin tức của Hàn Dã , ánh mắt nhìn chằm chằm vào màn hình vi tính , coi đi coi lại đoạn ghi hình của camera.

Lúc này , di động của Hách Liên Tuyệt vang lên - " Ông chủ , tìm ra rồi.."

Hách Liên Tuyệt đột nhiên lái xe theo địa chỉ mà Hàn Dã đưa cho.

"Tìm được rồi sao?"

"May mà có cái vòng cổ của cậu."

Ngôn Dục cũng không nói thêm gì , Hách Liên Tuyệt tăng tốc độ chạy đi.

Lúc này , cùng thời gian , Tiểu Trạch và Kim Sa cùng hướng mà đến , xe dừng lại , Ngôn Dục và Hách Liên Tuyệt bước xuống , Ngôn Dục nhìn quanh bốn phía , khoé miệng nhếch lên - " Xem ra , ông ta thật sự thích dùng chiêu bắt cóc để giải quyết sự tình , lần này lại chọn cái địa phương này , chính là nhà của anh ."

Hách Liên Tuyệt không nói thêm gì , đóng cửa xe định hướng vào bên trong đi tới.

"Ba" -.Tiểu Trạch hô to một tiếng

Đây là lần đầu tiên Tiểu Trạch kêu Hách Liên Tuyệt một tiếng “ba” , cái giai điệu này làm cho trong lòng anh chấn động , quay đầu lại thì thấy Tiểu Trạch cùng Kim Sa đi tới.

"Sao con lại tới đây?" Hách Liên Tuyệt lo lắng hỏi.

"Cứu mẹ , như thế nào lại không có phần của con chứ?" Tiểu Trạch nhìn Hách Liên Tuyệt hỏi lại.

"Nhưng nơi này rất nguy hiểm".

"Cho dù là nguy hiểm con cũng muốn cùng ba mẹ ở một chỗ" -Tiểu Trạch nói từng chữ.

Nhìn thấy bộ dạng kiên trì của thằng bé , Hách Liên Tuyệt cũng không nói thêm gì , đây mới đúng là con anh , đứa con của Hách Liên Tuyệt.

Anh gật gật đầu , đi vào , Kim Sa và Ngôn Dục cũng đi sát đằng sau.

Mới vừa đi tới cửa , quản gia liền mở cửa ra- " Thiếu gia , cậu đã trở về" -Quản gia lễ phép nói.

"Lão Gia đâu?"

"ở... ở phía sau vườn..."

Nghe thấy vậy , Hách Liên Tuyệt nhíu mày , chạy nhanh ra sau vườn.

Mới vừa đến liền nhìn thấy Trình Mộ Thanh nằm trên mặt đất , cả hai mắt nhắm nghiền , mà đối diện với cô chính là một con hổ đang đói khát , nó cứ nhìn cô như đang rình mồi.

Thấy đến cảnh tượng này , tâm mọi người đều lo lắng , rối rắm , chỉ cần con hổ kia dùng sức một chút , cái vòng bị chặt đứt thì mạng sống của Trình Mộ Thanh khó mà giữ được.

"Mẹ" -Tiểu Trạch hô to một tiếng , nhưng cô vẫn nằm đó không có phản ứng gì.

Hách Liên Hùng quay đầu lại , nhìn thấy bọn họ đến cùng nhau , điều này giống như trong dự đoán của ông.

"Các người rốt cuộc cũng đến đây?" - Hách Liên Hùng chậm rãi xoay người , lạnh lùng hỏi , mà A Cường đứng cách đó không xa , một bộ dạng vĩnh viễn như lúc nào cũng chuẩn bị xông lên giết người

"Thả cô ấy ra"- Hách Liên Tuyệt nhìn ông ta , một đôi con ngươi u lục , cả người tản ra sự lạnh lùng như vừa từ cõi chết trở về.

"Hiện tại mày dám dùng khẩu khí này nói chuyện với tao?Tột cùng thì có xem tao là ba không?" Hách Liên Hùng hỏi , đã sớm biết Hách Liên Tuyệt có dã tâm nhưng không nghĩ tới vì phụ nữ mà bùng nổ.

Hách Liên Tuyêt tiến lên từng bước -" Những lời này tôi nên hỏi ông thì đúng hơn , ông có bao giờ xem tôi là con của ông không? Mà không , tôi nên hỏi rằng tôi có phải là con ruột của ông không?" Hách Liên Tuyệt hỏi từng chữ , đôi mắt trở nên tàn nhẫn.

Lúc này , Tiểu Trạch bất khả tư nghị nhìn Hách Liên Tuyệt , ba đang nói cái gì vậy?

"Mày..." Hách Liên Hùng sửng sốt , nhìn Hách Liên Tuyệt , con ngươi ngập tràn sự không tin-" Mày nói hưu nói vượn cái gì vậy?"

Hách Liên Tuyệt lạnh lùng cười -" Có ai mà nhẫn tâm hạ độc đứa con ruột của mình không? Có ai đem con mình tới con đường phạm pháp không? Có ai trăm phương nghìn kế đem con ruột của mình huấn luyện thành dã thú không?" - Hách Liên Tuyệt nói từng chữ

Lần này không chỉ là Tiểu Trạch mà ngay cả Ngôn Dục cũng không dám tin , trừng mắt nhìn Hách Liên Tuyệt , tuy rằng biết Hách Liên Tuyệt không phải là con ruột của Hách Liên Hùng .. nhưng không nghĩ tới ông ta lại....

Hai tay nắm cả băng đạn , Hách Liên Hùng tồn tại trên thế giới này chính là một loại lãng phí !

Kim Sa đứng đó , con ngươi lãnh khốc xẹt qua một tia ngoài ý muốn ...

"Mày... mày đều biết?" - Hách Liên Hùng không khỏi thốt ra , nhiều năm qua như vậy , ông ta vẫn phân phó cho cho quản gia , bày độc dược mạn tính , chính là vì muốn khống chế Hách Liên Tuyệt , nhưng bỗng nhiên hai năm gần đây , Hách Liên Tuyệt đã mất đi sự khống chế , mà anh ta vẫn dấu chuyện này , anh ta như thế nào biết sự thật?

"Đúng ... là tôi , nguyên bản tôi còn nghĩ đến cho ông có lúc sẽ an hưởng tuổi già nhưng chính là dã tâm của ông quá lớn , không chịu an hưởng tuổi già , thương tổn con tôi cho nên hôm nay , chúng ta nhất định phải có một cái kết thúc" - Hách Liên Tuyệt gằn từng chữ.

"Tuyệt .. đừng nói nhiều nữa , trực tiếp giết ông ta đi" -Ngôn Dục tức giận hô.

"Nơi này không tới lượt mày lên tiếng" - Hách Liên Hùng hướng đến Ngôn Dục la lên.

Nhất thời , Hách Liên Hùng bật cười ha hả -" Được , mày đã biết , không còn gì để dấu nữa , tao nói cho mày biết , tao căn bản không phải ba ruột của mày , tao nuôi dưỡng mày chỉ vì muốn trả thù , tra tấn mày thôi , lúc trước người mẹ đê tiện của mày dám phản bội tao , lăng nhăng với thằng khác , nhưng đến khi tao thấy mày trong một khắc tao liền nhận ra tao không thể giết mày , nhiều năm qua tao vẫn lưu mày lại , tra tấn mày , chính là muốn cho người ba chết tiệt của mày xem tao như thế nào mà hành hạ con ông ta , chỉ cần một tia hy vọng mày là đứa con , tao không chút do dự sẽ giết , tao tuyệt đối không để cho mấy người có đời sau lưu truyền , tuyệt đối không" - Hach Liên Hùng giống như phát điên hét to , nhưng sau đó ánh mắt hung hăng nhìn Tiểu Trạch -" Nhưng tao lại không ngờ rằng , những năm qua mày lại có đứa con lớn như vậy , tao đương nhiên sẽ không cho thằng nhỏ này được phép tồn tại , tao sẽ giết nó , giết nó ".

"Câm miệng" -Hách Liên Tuyệt lấy súng nhắm ngay Hách Liên Hùng -" Tôi không cho phép ông nhiều lời nữa."

"Ha ha ha ha ha , mày cho rằng giết tao thì có thể cứu Trình Mộ Thanh sao? Nói cho mày biết , sẽ không , cô ta vĩnh viễn sẽ không tỉnh lại."

"Lời nói này của ông có ý gì?" -Ngôn Dục hỏi , cái gì mà vĩnh viễn nằm mơ sẽ không tỉnh lại?

Hách Liên Hùng lạnh lùng cười " Tao sẽ không nói cho tụi bây biết".

"Đáng chết , lão già kia rốt cuộc ông đã làm gì cô ấy?" -Ngôn Dục kích động quát , ngược lại Hách Liên Tuyệt đứng ở nơi đó , bình tĩnh đến mức làm cho người ta phát sợ.

"Muốn biết không?" Hách Liên Hùng nhìn không chớp và toét miệng cười , lúc này ông ta đột nhiên xốc áo lên lấy ra một khẩu súng nhắm vào Hách Liên Tuyệt.

"Đùng" một phát , trúng vào bờ vai của anh.

Thật ra phát đạn này , Hách Liên Tuyệt có thể nhanh hơn so với ông ta nhưng anh vẫn không ra tay.

"Ba.." Tiểu Trạch hô

Lúc Hách Liên Hùng còn muốn nổ súng , Tiểu Trạch nhìn chằm chằm vào khẩu súng đó , đôi mắt trở nên u tối , càng ngày càng hội tụ sắc thái.

"A——“- Tiểu Trạch hô một tiếng , khẩu súng kia liền gấp khúc , Tiểu Trạch tập trung quá mạnh nên lập tức té xuống mặt đất , Kim Sa thuận tay đỡ được -" Tiểu Trạch".

Một màn này, rất kinh người.

"Đùng " một tiếng , Hách Liên Tuyệt không chút do dự nổ súng , Hách Liên Hùng đứng ở đó , thân thể chậm rãi ngã xuống.

"Lão Gia" -A Cường hô , nhanh chạy đến đỡ ông ta.

Hách Liên Hùng nhìn Hách Liên Tuyệt , đôi mắt ngập tràn sự thù hận , giống như cho dù chết cũng không có hết , cái loại hận thù này đã từ trong tim đi ra.

Hách Liên Hùng thì thào bên tai A Cường , A Cường ôm lấy ông ta gật gật đầu , xoay người mở dây cho con hổ kia ..

"Không " -Ngôn Dục hô.

Cùng thời gian , Hách Liên Tuyệt chạy đến ôm Trình Mộ Thanh , Tiểu Trạch cũng bật người đứng dậy , giãy dụa cái ôm của Kim Sa , đi đến chắn trước mặt Trình Mộ Thanh , con hổ đói khát đột nhiên bổ nhào về phía trước ——

[ Chương 100]

Nhưng chuyện làm cho người khác kinh dị nhất đã xảy ra , lúc con hổ miệng máu bổ nhào về phía trước nhưng lại đình chỉ , ngửi ngửi lên người Tiểu Trạch rồi đột nhiên bò trên mặt đất.

Ngôn Dục hoá thạch đá , ngay cả Hách Liên Tuyệt lãnh khốc cũng hiện lên sự ngạc nhiên , kế đó anh ôm lấy Trình Mộ Thanh xoay người rời đi.

Kim Sa lúc này cũng đi lên , nâng Tiểu Trạch chạy nhanh ra khỏi đó ..

****

Tại bệnh viện , Trình Mộ Thanh nằm trên giường , mặc kệ kiểm tra như thế nào cũng không hiểu vì sao cô lại mê man bất tỉnh như vậy ....

Hách Liên Tuyệt quả thực sắp điên rồi ..

Hiện tại ai cũng căng thẳng , từng người ra vào phòng bệnh không ai mà không lo lắng bất an ..

Lúc này , Tiểu Trạch xuất hiện nhìn Trình Mộ Thanh nằm trên giường bệnh , trong lòng khổ sở ... vẫn là do mình không bảo vệ tốt cho mẹ... Nhưng dù sao lão già kia vẫn là người nuôi dưỡng ba mình mười mấy năm , nên Tiểu Trạch không thể nào xuống tay , chuyện này phải do ba tự mình giải quyết ..

Tiểu Trạch chậm rãi vươn tay , cầm tay Trình Mộ Thanh " Mẹ ... rốt cuộc mẹ làm sao vậy..."

Mới vừa nói xong , thằng bé nhắm liền hai mắt lại , như là đi vào trong một cái không gian âm u ..

Hách Liên Tuyệt nhìn thấy cảnh này , định sẽ đi vào liền bị Ngôn Dục kéo lại , lắc đầu ..Kim Sa đứng một bên , trầm mặc không nói gì ..

Sau đó , Tiểu Trạch mở to mắt , một đôi mâu đen tối trở nên đục ngầu ..

"Thế nào?" Ngôn Dục đi qua hỏi

"Mẹ..."-Tiểu Trạch còn chưa nói xong , tay nắm chặt làm động tác căng ra , quay đầu lại Trình Mộ Thanh đã tỉnh ...

"Mẹ... mẹ tỉnh rồi" -Tiểu Trạch lo lắng hỏi

Trình Mộ Thanh nhíu mày , chậm rãi mở mắt -" Tiểu Trạch..."

Tiểu Trạch có chút lạ lùng hỏi- " Mẹ .. mẹ tỉnh rồi...mẹ cảm thấy thế nào?"

Trình Mộ Thanh cảm giác đầu có chút đau , cả người mệt mỏi không thôi , chậm rãi nằm xuống.

Hách Liên Tuyệt nhìn thấy liền chạy nhanh đến " Em thế nào rồi?"

Trình Mộ Thanh thấy anh , vẻ mặt kinh ngạc - " Anh.... như thế nào lại ở đây?"

"Ngôn Dục , chú không phải có chuyện muốn hỏi cháu sao? Đi thôi , chúng ta ra ngoài nói..." -Tiểu Trạch mở miệng.

Ngôn Dục nhíu mày , nhìn Hách Liên Tuyệt và Trình Mộ Thanh , nhất thời hiểu ý , gật gật đầu -" Đúng , chúng ta ra ngoài nói chuyện".

Ngay lúc đó , Tiểu Trạch và Ngôn Dục ăn ý với nhau , hai người liền ra ngoài , Tiểu Trạch vừa đi nửa bước , Trình Mộ Thanh liền nhắm mắt lại , thẳng đã ngủ ..

"Trình Mộ Thanh , em thế nào?" Hách Liên Tuyệt lo lắng hỏi , một bàn tay nhẹ nhàng vuốt khuôn mặt của cô.

Tiểu Trạch nghe được , bật người quay lại , nhìn Hách Liên Tuyệt " Mẹ làm sao vậy?"

Hách Liên Tuyệt lắc đầu -" Mau kêu bác sĩ tới..."

Vừa dứt lời , Trình Mộ Thanh lại mở mắt -" Em lại tỉnh..." -Hách Liên Tuyệt hỏi

"Em thật không có muốn ngủ nhưng chính là không thể khống chế được bản thân..." -Trình Mộ Thanh tựa như mệt chết đi.

Lúc này , Kim Sa dường như nghĩ ra cái gì , có chuyện gì không bình thường xảy ra , chỉ cần Tiểu Trạch đi vài bước Trình Mộ Thanh sẽ ngất xỉu , chỉ cần Tiểu Trạch ở lại , Trình Mộ Thanh lại tỉnh táo.

"Tiểu Trạch , cháu tột cùng có phải loài người không?" -Ngôn Dục có điểm ngạc nhiên hỏi , biết đến đặc dị công của thằng bé không khỏi kinh ngạc , hiện tại ngay cả từ trường năng lực còn không mạnh đến vậy?

"Vô nghĩa , cháu đương nhiên là người ." Tiểu Trạch thờ phì phì nói -" Nhưng chính là cháu cũng không biết vì sao mẹ lại như vậy .. vừa rồi cháu cảm giác được cảnh trong mơ của mẹ , mẹ đi trong một không gian rất âm tối , mờ mịt , muốn thoát ra cũng rất khó khăn..."

Lúc này , Kim Sa liền đi tới -" Tiểu Trạch , vòng cổ Anh Hoàng đưa cho em đâu?"

"A ! Ở trong này" -Tiểu Trạch lấy trong túi áo ra một cái vòng cổ , trên mặt có một tảng đá hình dạng kì quái , Tiểu Trạch tháo ra đưa cho Kim Sa.

"Nếu như chị đoán không sai , thì vòng cổ này chính là nguyên do".

"Vòng cổ?"

Tiểu Trạch cùng Ngôn Dục bộ dạng không hiểu nhìn Kim Sa , ngay cả Hách Liên Tuyệt cũng không khỏi nhìn vào cô.

"Anh Hoàng nhờ chị khi đưa cho em , có dặn dò là đừng để mất nó , vì chiếc vòng này có thể mang lại bình an cho em". Nói xong , đem vòng cổ đến đeo vào cổ cho Trình Mộ Thanh.

Dần dần , sắc mặt Trình Mộ Thanh hồng lên rất nhiều , cả người thoạt nhìn cũng có sức lực lại , so với bình thường không có gì khác nhau ..

Hiện tại cho dù Tiểu Trạch có rời đi , Trình Mộ Thanh cũng không xỉu nữa , không thể tin rằng một khối đá như vậy mà lại có siêu năng lực cao đến thế.

"Tảng đá này chỉ có thể tạm thời giúp cô ấy , các ngừoi tốt nhất vẫn tìm biện pháp đi". Kim Sa thản nhiên nói

Hách Liên Tuyệt gật gật đầu , sau đó Ngôn Dục , Tiểu Trạch và Kim Sa ba người lặng lẽ lui ra ngoài.

"Đi thôi , chúng ta đi ăn cái gì đã" -Ngôn Dục nói , để lại cho bọn họ thế giới riêng của mình.

"Đồng ý" -Tiểu Trạch nói , sau đó hai người nhìn Kim Sa , cô không được tự nhiên nói -" Tôi không thành vấn đề" -Rồi ba người cùng nhau đi kiếm chút gì ăn.

Trong phòng bệnh , chỉ còn lại Hách Liên Tuyệt và Trình Mộ Thanh , cánh tay của Hách Liên Tuyệt bị thương nhưng đã băng bó xong , lúc trước Trình Mộ Thanh hôn mê bất tỉnh nên căn bản không biết xảy ra chuyện gì , hai người cùng nhau ở một chỗ không khí trở nên có chút quái dị ...

Con ngươi thâm thuý hẹp dài , thoạt nhìn không sợ hãi , nhưng lại âm thầm cất dấu một cỗ ám triều mãnh liệt , kia tuyệt đối là một loại xâm chiếm ..

Cảm giác bị anh nhìn chầm chầm , thật sự như bị lửa đốt.

"Anh thế nào không ra ngoài ?" Trình Mộ Thanh ngữ khí là lạ nói

"Ở lại , chăm sóc em" -Hách Liên Tuyệt đơn giản , rõ ràng nói.

"Em cũng không phải đứa nhỏ , không cần anh chăm sóc". Trình Mộ Thanh bất mãn nói , lúc này bổng nhiên nhớ tới cái gì , con ngươi trong suốt nhìn anh , nhìn thấy bộ dạng chỉnh tề của anh ta , cũng đã hiểu được tất cả - " Hôm nay , anh đính hôn?"

"Em còn nhớ rõ?"- Hách Liên Tuyệt hỏi lại

"Ngày hôm nay anh đã đính hôn rồi , còn ở trong này để làm gì? Không mau đi đi" -Trình Mộ Thanh vừa nói xong câu đó , liền hối hận , trong lòng một cổ cảm giác kì lạ xoẹt qua , thì ra che giấu lương tâm nên có cảm giác này.

Lúc này , Hách Liên Tuyệt nhìn thấy , hai tay để trên giường , ánh mắt loé sáng -" Nếu như em không tạo phiền toái cho anh , lễ đính hôn của anh sao lại bị trì trệ?"

"Anh có thể mặc kệ em , em không có cầu anh?" Trình Mộ Thanh ngẩng đầu hỏi lại , khoảng cách giữa hai người chỉ còn lại mấy cm , nhưng là Trình Mộ Thanh cho tới bây giờ đều không chịu thua , lạnh lùng nhìn anh .

"Bây giờ em có nói gì cũng đã muộn ... em có muốn cũng không được nữa" .Hách Liên Tuyệt gằn từng chữ

"Em đây chỉ có thể nói với anh , xin lỗi thôi."

"Anh không cần lời xin lỗi."

"Chứ có cái khác sao? Không có". Trình Mộ Thanh nhìn thẳng , trong lòng tuy rằng đã muốn mãnh liệt tuôn trào , nhưng thế nào cũng giả vờ rằng mình không muốn.

"Có.."

"Cái gì?! "

"Hôn..." - Nói xong , Hách Liên Tuyệt liền áp trụ lên đôi môi của cô.

Trình Mộ Thanh trừng to mắt , bất khả tư nghị nhìn chằm chằm khuôn mặt trước mắt , tên hỗn đản này tưởng cô dễ bị ức hiếp sao?

Vươn tay định sẽ tá nhưng bỗng nhiên trên người anh còn có vết thương , tay của cô không thiết theo ai , cuối cùng chỉ có thể dùng sức đẩy anh ra.


Phan_1
Phan_2
Phan_3
Phan_4
Phan_5
Phan_6
Phan_7
Phan_8
Phan_9
Phan_10
Phan_11
Phan_12
Phan_13
Phan_14
Phan_15
Phan_17
Phan_18
Phan_19
Phan_20
Phan_21
Phan_22
Phan_23
Phan_24
Phan_25
Phan_26
Phan_27
Phan_28
Phan_29
Phan_30
Phan_31
Phan_32
Phan_33
Phan_34
Phan_35
Phan_36
Phan_37
Phan_38
Phan_39
Phan_40 end
Phan_gioi_thieu
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Mẹo Hay   Trà Sữa   Truyện Tranh   Room Chat   Ảnh Comment   Gà Cảnh   Hình Nền   Thủ Thuật Facebook  
Facebook  Tiện Ích  Xổ Số  Yahoo  Gmail  Dịch  Tải Opera  Đọc Báo 

Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian

C-STAT .
Snack's 1967